7 thg 6, 2012

Nói cho vui


  Nhiều năm nay tôi không đọc báo Nhân Dân, mặc dù đây là tờ báo phát hành số lượng lớn nhất trong các nhật báo, in 8 trang khổ lớn, giá 2500 đồng. Mỗi phòng ban, lãnh đạo ở các cơ quan nhà nước, các xã phường … đều mua ít nhất một tờ theo ngân sách nhà nước, có người nói vui "báo Nhân Dân nhưng chẳng có dân nào đọc". Nếu được chọn không ai mua báo này mặc dù đây là cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Việt Nam, tôi chưa thấy một quầy báo nào ở ngoài đường có báo Nhân Dân bày bán, nếu làm phép điều tra số lượng lớn dân Việt Nam không biết mặt tờ báo này. Báo Nhân dân được bù lỗ, nhiệm vụ là tuyên truyền, song bài viết không hấp dẫn bạn đọc, lúc nào cũng như dạy người ta, chất lượng mỗi bài viết không cao, sợ nhất là mục Bình luận, quảng cáo nhiều quá. Có nhiều tờ Nhân Dân chưa một ai đọc chuyển sang gói hàng, ưu điểm hơn các báo khác giấy trắng khổ rộng gói hàng tiện lợi.
 Thời ngay nay nhiều người chỉ thích đọc báo mạng, cập nhật nhanh, nhất là bloger cá nhân nói nhiều chuyện trên giời dưới bể mà báo lề phải không có. Hôm qua có một bloger viết: Sao chỉ đưa người đẹp mà không đưa người xấu, tôi nghĩ chuyện đó bình thường khi đọc mới vỡ lẽ: Các người đẹp, người mẫu, ca sỹ bán dâm chưa đầy hai ngày công an tìm ra tú bà và các nàng điếm. Những người xấu như kẻ phá nhà ông Vươn ở Tiên Lãng, đánh phóng viên ở Văn Giang có video clip rõ ràng như thế mà 6 tháng nay vẫn chưa tìm ra bọn tội phạm, Cục trưởng hàng hải Dương Chí Dũng trốn giữa thanh thiên bạch nhật mà không ai biết?
  Trong những ngày họp Quốc hội hiện nay cử tri cả nước không mấy mặn mà, ngày xưa mỗi lần họp sau đó có nhiều chuyển biến trong xã hội, còn bây giờ “Nguyễn Như Vân”. Ngay các buổi truyền hình trực tiếp các đại biểu đại diện cho dân phát biểu thảo luận, các cụ nghỉ hưu không muốn nghe. Mấy kỳ họp trước có ông nghị phát biểu ngô nghê, nịnh bợ bị báo chí và cử tri la ó.  Theo dõi các đại biểu đóng góp ý kiến đều “rưa rứa giống nhau, toàn nhắc đi, sau có người nhắc lại". Tư duy lý luận các ý kiến trên hội trường vào loại thấp kể cả mấy ông Bộ trưởng đăng đàn. 
  Song có những đại biểu như ông Lê Như Tiến (Quảng Trị), ông Dương Trung Quốc (Đồng Nai) … khi phát biểu cả Hội trường im phắc, từ người điều hành đến các vị lãnh đạo nhà nước, cũng như các đại biểu chăm chú lắng nghe như giảng bài trên lớp, vì các ông phát biểu sâu sắc, thâm thúy, có tình có lý, nói thẳng nói thật đúng ý kiến cử tri cả nước mong muốn, quan trọng là không NỊNH ai. 
  Chỉ mong muốn có vài ông nghị như vậy sao khó thế?

7 nhận xét:

  1. Ngày xưa, mỗi lần về quê đi qua ngôi nhà nhỏ ven đường có giàn thiên lý của đôi vợ chồng trẻ. Cô vợ thường ngồi dưới mái hiên rung đùi. Anh chồng gõ gõ. Com mèo nằm trên bậc cửa liếm lông. Họ nói chuyện rủ rỉ rù rì. Lắc cắc, lốc cốc. Rồi cười.
    Ngày qua ngày, bất kể nắng mưa, đông qua xuân tới, thu sang hạ về cứ thế đều đều.
    Mấy năm đi làm xa lại về quê, ngang qua ngôi nhà nhỏ có giàn thiên lý ấy. Com mèo vẫn nằm trên bậc cửa liếm lông. Vợ rung đùi. Chồng gõ gõ. Lắc cắc, lốc cốc, rủ rỉ rù rì. Rồi cười.
    Chợt nhận ra rằng hạnh phúc cũng chỉ là rung đùi, gõ gõ, rồi cười.
    Rứa thôi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Úi anh VanPham, sao mà em thèm cái hạnh phúc được rung đùi, gõ gõ, rồi cười thế.
      Mà này, còn phải có cả "Khi chén rượu khi cuộc cờ, khi xem hoa nở khi chờ trăng lên" nữa chứ anh.

      Xóa
    2. Quên nữa, HG còn thèm có nhiều thời gian để đọc blog của các anh nữa, dangnba và VanPham ạ!

      Anh dangnba chỉ được cái nói đúng như...định lí "Ông VanPham hồi này thể hiện đúng ông đồ gõ đầu trẻ, bài viết thâm thúy quá"

      Xóa
    3. Hà ơi!
      Bây giờ là.
      Một lũ ông già.
      Mười ba ông điếc.
      ...

      Anh đang làm . Dưỡng già.

      Chào Bà Nôi!

      Xóa
  2. Thực tế bây giờ các blog cá nhân lại có nhiều người truy cập hơn.

    Blog cá nhân đứng ra làm không hề nhận bất kỳ sự động viên vật chất nào mà hàng ngày có biết bao lượt truy cập, có những blog một ngày có tới mấy vạn lượt truy cập, trong khi báo viết, báo nói “lề phải” tốn kém không biết bao nhiêu ngân sách nhà nước (chỉ tính riêng báo viết đã tốn mấy chục tỉ/ năm) mà đã từ lâu lắm rồi không còn mấy độc giả muốn đọc, phát hành ra chỉ để gói hàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Hà!

      Chợt ta nhận ra rằng hạnh phúc cũng chỉ là rung đùi, gõ gõ, rồi cười.

      Chúc Em vui!

      Xóa
    2. Ông VanPham hồi này thể hiện đúng ông đồ gõ đầu trẻ, bài viết thâm thúy quá

      Xóa